SẢN PHẨM GIẢI NHẤT CUỘC THI SÁNG TÁC VĂN, THƠ
Chủ đề: “Tiếng hát từ trái tim”
Chi đoàn: 11B13
Họ và tên: Trịnh Thị Hương Ly
Tác phẩm: Người lái đò vĩ đại
Dạo này hương vị mùa thu không chỉ vấn vương trên đầu mũi mà còn len sâu vào tận trong trái tim tôi. Có lần, tôi lấy cớ đi hưởng chút không khí mùa thu, một mình dạo bước trên con đường đầy lá rụng vào lúc hoàng hôn dần tắt, trời chuyển dần sang bóng tối chạng vạng,tôi một mình sải bước trên con đường thành phố,suy nghĩ vu vơ về cuộc sống của mình.
Trở về nhà, tôi cầm điều khiển ti vi, bấm hết kênh nọ đến kênh kia, cuối cùng dừng lại ở chương trình “Rung cảm trái tim”. Chương trình với nội dung chính là truyền tải những cung bậc cảm xúc khác nhau đến với khán giả, để mỗi người đều nhận thấy khoảnh khắc bình yên, thanh lọc nhất cuộc đời mình. Lắng nghe mỗi câu chuyện trên sóng truyền hình, tôi thấy mình đâu đó quanh đây, Lên men trong thanh âm xúc cảm, tôi gạt ra mọi gánh nặng công việc mà dành khoảng trống để nghĩ về những gì mình từng trải qua. Tôi nhớ tháng năm học trò của mình. Khi ấy, tuổi hoa phượng rực cháy, tuổi 14 tươi đẹp, mộng mơ.
Sự tĩnh lặng quay trở lại…
Là bắt đầu nhớ nhiều về quá khứ, nhắc những chuyện cũ cả vui lẫn tiếc nuối dại khờ. Thoáng chốc, tôi nhớ đến cô giáo tôi – người giáo viên tôi yêu, người truyền cảm hứng tới các thế hệ học trò – cô An. Thời gian trôi đi, mỗi lần nhớ về điều này lại là một lần khiến tôi ngập trong hàng ngàn vạn những cảm xúc không tên. Có bao nhiêu điều tôi muốn nói với cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể dồn nén lại trong tim, và lẩm bẩm với chính mình bằng những câu văn đắng ngắt: “Dưới bóng mát của người, con đã trưởng thành mà không biết đến nắng mưa. Thế nhưng tại sao trên gương mặt người dành cho con chốn ngơi nghỉ bình yên nhất cuộc đời lại có dòng sông chảy mãi không bao giờ cạn? Tại sao trong đôi mắt người luôn có những đám mây ngậm đầy mưa dông?”. Tôi nói như thế bởi bất cứ ai mang trong mình sứ mệnh của một “người đưa đò” họ đều luôn có những nỗi trăn trở riêng. Làm sao để tổng hòa giữa cảm xúc và suy nghĩ của mình với học trò, làm sao để cùng học trò thực hiện hóa ước mơ mà chúng đang theo đuổi…cùng nhiều điều khác nữa. Cô chính là hình tượng thế ấy.
Đã lâu, tôi chưa liên lạc với cô. Những hình ảnh xưa cũ lại chảy tràn…lang thang giữa khoảng trời kí ức, ta bắt gặp một màu nắng trong veo. Năm đó, lả lướt và phiêu diêu, nắng rong ruổi khắp những khoảng sân đi không biết mỏi, trải dài theo dãy hành lang sâu hút tầm mắt, khẽ đậu trên mảng tường rót thành khuông nhạc. Hình ảnh về cô,người mẹ tận tâm, nhiệt tình, tinh tế hiện lên rõ từng chi tiết. Mọi thứ tôi nhớ về cô đẹp đẽ, chân thành, sâu sắc và thật nhiều ý nghĩa. Không thể nói hết thành lời, cũng chẳng thể diễn tả đầy đủ cảm xúc. Mái tóc ấy, nụ cười ấy,.. có lẽ chưa từng một giây phút nào phai nhạt đi suốt những năm tháng trưởng thành của tôi. Mái tóc đen lốm đốm bạc hòa cùng nụ cười rạng rỡ là điểm nhấn của một người giáo viên luôn yêu đời,hết lòng, tận tụy với công việc. Tôi yêu giọng nói của cô – chất giọng như men say, khiến tôi khó lòng mà rời khỏi bài giảng dù chỉ qua cái chớp mắt. Giữa cô với trò, với học sinh lớp 9A1, chưa một lần chúng tôi có khoảng cách xa lạ. Chúng tôi gắn kết với nhau bằng một sợi dây vô hình, rồi theo cách tự nhiên, giống như “những người bạn” hiểu nhau, sống và đồng hành cùng nhau.
Trên hành trình mang tên cuộc sống, đôi khi ta đi vào những khúc quanh, có nhiều lúc niềm vui và nỗi buồn vô thức đan xen lẫn lộn. Tôi nghĩ rằng những đợt sóng buồn vui ấy cứ liên tiếp ùa vào bờ rồi lại trôi dạt ra xa, tự nhiên như mưa tạnh thì nắng sẽ lên, mùa đông qua thì xuân sẽ tới. Năm lớp 9 – với chúng tôi, đó vừa là thử thách, vừa là trải nghiệm, vừa là sự chuẩn bị cho bước ngoặt để thay trang mới. Có những áp lực riêng, có những mệt mỏi hiện rõ trên từng gương mặt. Cô đã nói với tôi và cả lớp thế này: “Không có bài học hay kinh nghiệm nào là miễn phí. Lựa chọn là quyền của các con, nhưng phải đánh đổi thời gian, công sức. Đó không phải là vất vả. Đó là khởi điểm để các con có được thành công sau này”. Một lời động viên, một lời ân cần chỉ bảo dạy dỗ tới học trò là niềm vui, niềm hạnh phúc của những người gắn liền với bụi phấn. Niềm vui tựa như những lắng cặn ở sâu dưới đáy trái tim, thỉnh thoảng lại được khuấy tung lên. Những niềm vui nhỏ nhặt ta gặp được trong cuộc sống hằng ngày sẽ pha loãng bớt nồng độ của những muộn phiền.
Một điều mà tôi ấn tượng ở cô chính nhờ sự thấu hiểu và bắt kịp tâm lí học trò. Bởi lẽ, cô cũng từng là người học sinh như chúng tôi, sắp phải đối diện với ngưỡng cửa cuộc đời, cũng có những xúc cảm khác nhau. Vậy nên, cô biết chúng tôi vướng mắc ở đâu, mong muốn gì, cần gì và phải làm gì. Nhiều lúc, tôi tự hỏi, điều gì thay đổi chúng ta? Cho đến tận bây giờ, tôi mới tìm ra câu trả lời cho mình. Đó chính là sự biết ơn và trân trọng. Biết ơn người giáo viên luôn nhiệt huyết với công việc, dành yêu thương và những điều tốt nhất tới đàn con của họ, bởi những hi sinh những cống hiến dành cho giáo dục. Trân trọng những thời khắc đã hình thành nên tập chuyện hay giữa cô và trò, những câu chuyện kể cả đời vẫn mãi không thể hết.
“Nếu ánh nắng không chạm vào được trái tim thì sẽ mãi là mùa đông”. Chúng tôi cũng sẽ mãi là những cô cậu học trò chán nản, bất lực với môn toán nếu cô không đến và đánh thức tình yêu trong nơi trái tim học trò. Cô đã lan tỏa niềm say mê toán học- một môn học tưởng chừng khô khan, máy móc nhưng lại tràn đầy cảm hứng dưới lời giảng của cô đến những thế hệ học trò. Học toán không chỉ là áp dụng máy móc những công thức làm bài, giải tốt những bài toán khó mà còn là cảm nhận vẻ đẹp của toán học, là tình yêu với những trang sách toán được đúc kết từ tinh hoa của nhân loại hàng ngàn năm nay. Nếu chỉ loanh quanh mãi ở những công thức, những điểm số đầy tính cạnh tranh thì ta sẽ không thể cảm nhận đầy đủ bao tinh hoa xúc cảm mà toán học mang lại cho cuộc sống. Ta cần phải bước vào những trang sách, hòa tan đi những thứ khô khan rồi chắt lọc,sắp xếp nó lại thành những kiến thức riêng của bản thân trên trang giấy trắng. Có như vậy ta mới thật sự yêu,thật sự rung động và có được niềm cảm hứng bất tận với toán học. Đó là những gì mà tôi đã học được từ cô.
Những điều về cô, những dấu ấn ấy là ngọn gió trời hong khô mọi áp lực, căng thẳng của cuộc đời tôi sau này. Thời còn được khoác lên mình bộ áo trắng tinh khôi, được đeo trên vai chiếc khăn quàng đỏ thắm là khoảnh khắc đẹp đẽ, trong sáng vô ngần nhất của đời người mà chúng tôi và cô đã cùng nhau sống trọn vẹn những khoảnh khắc ấy. Có người nói :” Người thầy trung bình chỉ biết nói, người thầy giỏi biết giải thích, người thầy xuất chung biết minh họa và người thầy vĩ đại biết cách truyền cảm hứng”. Đối với chúng tôi, cô vô cùng giản dị, khiêm nhường nhưng sẽ chẳng có ngôn từ nào thể hiện hết được sự vĩ đại của cô. Tôi thấy may mắn biết bao khi mình được là học trò của cô. Xin dành tặng tới cô tất cả những gì may mắn, với nhiều sức khỏe và tình yêu tha thiết với những lứa học trò…
Tôi ngủ thiếp đi trên sô pha lúc nào không hay, ti vi vẫn chạy tiếp nối những chương trình khác. Rốt cục sau rất nhiều lần du hành thời gian, tôi mới nhận ra một lẽ đương nhiên rằng, có những điều ta nên cất sâu vào một nhà kho đâu đó trong trái tim, và trân trọng nó như những gì nó vốn có. “Cuộc sống chính là chuyến du hành thời gian mà tất cả chúng ta cùng đi với nhau. Điều mà chúng ta có thể làm chính là cố gắng hết sức để tận hưởng chuyến du hành tuyệt với này”. Cuộc sống vẫn luôn tiếp tục, tôi cũng sẽ có thêm nhiều điều cần được cất giữ nơi kí ức nhưng những kỉ niệm tuyệt vời bên cô sẽ luôn là thứ hành không thể thiếu giúp tôi đối mặt với bao khó khăn,thử thách của cuộc sống.