SẢN PHẨM GIẢI NHẤT CUỘC THI SÁNG TÁC TRUYỆN
Chủ đề: “ Tiếng hát từ trái tim”
Chi đoàn: 12A7
Tác giả: Đào Ngọc Linh
Tác phẩm: Trần Nguyên Hãn- nơi gửi gắm thanh xuân
Mỗi ai trong chung ta ai cũng có những phút gặp gỡ và chia xa. Nhưng chẳng có cuộc gặp gỡ và chia xa nào đẹp nhất, trong sáng nhất của đời người bằng thời áo trắng đến trường cả. Chính vì vậy mà từ lâu, tuổi học trò đã trở thành cái tuổi đẹp nhất của một đời người. Và quãng thời gian học dưới mái trường cấp 3 đã trở thành quãng thời gian đẹp nhất của tuổi học trò, đã trở thành chủ đề cho những tuyệt tác thi ca. Với tôi những ngày tháng được học dưới mái trường THPT Trần Nguyên Hãn thật đáng trân trọng.
Chia tay với chiếc khăn quàng đỏ, với mái trường cấp hai,ngưỡng cửa cấp ba đã dần đến. Một cảm giác bồi hồi, là lạ lại tràn về trong tôi. Tôi ngỡ như mình được trở về với những ngày đầu bước vào lớp một, ngỡ như những ngày đầu chập chững bước qua cánh cổng THCS. Cảm giác ấy vẫn khó tả như ngày nào. Cánh cửa THPT đã mở ra sau ba tháng hè oi ả. Nơi đây giờ đối với tôi xa lạ hoàn toàn. Trường mới, bạn mới, thầy cô mới, cách học mới và cả một môi trường mới.
Từ khi còn là một học sinh cấp hai, tôi đã dành một tình yêu trọn vẹn cho Trần Nguyên Hãn. Để rồi cảm xúc vỡ oà khi tôi biết mình đã trở thành một thành viên nhỏ bé trong ngôi nhà chung. Đối với tôi, ba năm cấp ba đến rồi đi như một cái chớp mắt, để lại những kỉ niệm buồn vui, giận hờn của một thời mang tên tuổi học trò. Ngôi trường nơi tôi gửi gắm thanh xuân là nơi vó khuôn viên rộng ngập trong màu xanh của lá cây, hoa lá và tiếng cười đùa, tiếng bước chân của nam sinh, nữ sinh đến lớp học khi ánh bình minh lấp lánh hiện lên. Nơi đây có những cánh phượng đỏ thắm vẫn còn đọng lại mấy giọt sương ban mai ở từng cành hoa mong manh, rực rỡ. vườn lan vẫn cứ thế khoe sắc, đua nhau nở những bông hoa xinh tươi.
Người ta hay nói “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò”, vì thế kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó với ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thanh xuân cấp ba của tôi còn nhiều hơn là khoảng thời gian ở nhà. Nào là những ngày học thêm sớm tối cùng bạn bè ăn ở căng tin của trường. Nào là những ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Tôi vẫn còn nhớ khi tôi còn là học sinh lớp 11, khi sân trường chưa sửa, mỗi lần mưa to sân trường ngập nước, chúng tôi vẫn hay đùa nhau ra sân bắt cá! Ở trường chúng tôi còn có “ Vũ điệu Trần Nguyên Hãn”- cái mà chỉ trường tôi có, thường được tổ chức vào tháng 9, tháng 10 hàng năm. Mỗi lần bắt đầu năm học mới là các lớp lại ráo riết chuẩn bị cho buổi thi đó. Tôi còn nhớ năm lớp 10 khi mới vào trường, lớp chúng tôi đã rất vất vả tập luyện mỗi tối. Mỗi nhiệm vụ chỉ cần mình tập trung vào nó thì sẽ được kết quả như mong đợi, chúng tôi đã được giải xuất sắc năm đó! Bên cạnh đó chúng tôi còn được đi học Quốc phòng an ninh hay người ta còn gọi là học quân sự. Hoạt động này mang đến không chỉ cho tôi mà tất cả thành viên trong ngôi nhà Trần Nguyên Hãn này một trải nghiệm mới mẻ. Lần đầu tiên chúng tôi rời xa vòng tay bố mẹ một tuần, phải tự giặt quần áo, dậy lúc 5 giờ tập thể dục, đây là hoạt động mà rất ít các bạn trẻ ngày nay thực hiện. Nhưng mà một tuần ấy chúng tôi vui lắm, chúng tôi được sống cùng nhau, cùng nhau trải qua những giờ phạt đứng nắng để từ đó hiểu nhau hơn. Bên cạnh đó chúng tôi cũng hiểu hơn về cuộc sống của những người lính trong những năm tháng chiến tranh, gian khổ họ đã phải vất vả như nào để chúng tôi có được cuộc sống hòa bình như hôm nay. Tuổi trẻ đâu có ai là không nghịch, nhưng đó đều là những kỉ niệm vui để rồi sau này chúng ta có thể nhớ lại những năm tháng cuối cùng của thời áo trắng chúng ta đã trải qua như nào. Người ta hay nói “ sau này điểm số có thể không làm chúng ta cười nhưng nghĩ đến kỉ niệm chắc chắn chúng ta phải bật cười.”
“ Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, đưa ta đến với cuộc đời này thì thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta kiến thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về kĩ năng sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc đời mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học sinh, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô - những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học sinh của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn đưa. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc đời. hầy cô với những ước mơ, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học sinh nên người. Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ. Có lẽ, chỉ có sự cố gắng nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề.
Thanh xuân của tôi nằm tại nơi đây, trên chiếc ghế đó, ở chỗ ngồi đó, trong lớp học đó và… với những con người đó. Qua mùa hè này chúng ta mỗi người một nơi rồi. Cuối cùng cũng hiểu trải qua bao kì thi như thế chỉ là để khoảng cách xa nhau ngày một gần hơn. Tôi thật sự rất biết ơn nơi đây, nơi đã dạy cho tôi bao kiến thức hay không chỉ trên sách vở mà còn ở cuộc sống hàng ngày. Tôi vẫn còn nhớ trong mỗi giờ chào cờ, thầy hiệu trưởng luôn nhắc nhở chúng tôi rằng” phải ngẩng cao đầu”, bởi nếu chúng ta cứ cúi mặt xuống đất, chúng ta sẽ làm mất đi giá trị của chính bản thân mình, luôn làm mất đi nhiều cơ hội trong sống. Chúng ta luôn phải tự tin để đối mặt với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống này. Bên cạnh đó, thầy còn nói rằng: Học không chỉ để thi, học là để bản thân tốt hơn hôm qua. Những lời dạy của thầy đã truyền cho chúng tôi động lực rất lớn để cố gắng mỗi ngày, ở hiện tại và cả tương lai.
Chỉ còn vài tháng nữa tôi sẽ tạm biệt nơi đây. Năm sau lớp học vẫn còn đó nhưng rất tiếc không còn tiếng cười của chúng ta. Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung Trần Nguyên Hãn, những người thầy giáo, cô giáo, người bạn tạo nên mảnh ghép cuộc đời tôi. Tương lai mai này dù có đi đến đâu nhưng trái tim tôi vẫn hướng về mái trường, nơi gắn liền với thanh xuân quý báu. Dù thời gian có trôi đi, phủ bụi và xóa nhòa tất cả thì tình cảm của tôi dành cho mái trường, thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và vẹn nguyên không gì thay thế được. Dù thời gian có ngắn hay dài dù có mang ta lớn dần rồi đi xa, dù mỗi người một nơi, nơi đây hình bóng thầy cô không bao giờ phai nhòa, tiếng thầy cô ấm áp truyền vào trong từng trang vở, nét bút như gió ươm mầm hôm nay vì ngày mai.